Chuyển đến nội dung chính

Mẹ-Cha


Đã bao giờ ta tự hỏi rằng: dấu chân chim in hình trên mắt mẹ có từ bao giờ?
Chắc có lẽ, ta đã thờ ơ với những người thân yêu để đi tìm kiếm những cái xa vời. Ta đã quay mặt đi khi không biết mẹ mình ngày càng già đi, trên đầu điểm những hoa râm hay những cơn bệnh dày vò thể xác mẹ mỗi lúc một nhiều. Chúng ta vô tâm không nhận ra, để rồi khi biết được hết thảy bao nhiêu điều thì có lẽ mẹ cha đã đi về một cõi xa xôi.
Ngày con thơ bé, mẹ cha luôn là người tập tễnh cho ta những bước đi đầu đời. Mẹ cha dạy cho ta những ê a của con chữ, cách đánh vần những trang thơ... những điều nhỏ nhặt nhất, chính mẹ cha đã kiên trì dạy ta, cho ta hiểu bằng được mới thôi. 10 lần, 20 lần hay nhiều hơn nữa, mẹ vẫn không nản lòng, vẫn một niềm tin sắt đá rằng con mẹ cha sẽ làm được tất cả. Nụ cười trên môi hạnh phúc nhường nào khi con cất tiếng gọi: mẹ cha.
Những lần chơi về quần áo lấm lem, chân tay trầy xước. Mẹ cha cẩn thận rửa sạch vết thương cho con. Miệng mắng sao con chơi ngông thế nhưng trong lòng lại thương con vô cùng. Mẹ cha rửa mạnh sợ con đau. Tình thương không thành lời ấy, chắc hẳn với cái đầu non nớt của con thì làm sao hiểu được, làm sao mà biết được mẹ xót chừng nào khi thấy con đau.
Rồi, con ốm, mẹ thâu đêm bên con mắt chẳng dám rời, bởi rằng mẹ sợ. Sợ nửa đêm con khát hay đói gì không có mẹ ở bên. Bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ cầm lấy tay con. Truyền sức mạnh tình mẫu tử, truyền cho con hơi ấm thiêng liêng để con vượt qua bệnh tật. Ấy thế mà, con có biết được điều đó đâu.
Lớn lên, con bắt đầu cuộc sống xa nhà. Chốn phồn hoa đô thị đã kéo con về. Xa mẹ cha, bắt đầu cuộc sống tự lập ở nơi đất khách quê người, bắt đầu học cách đương đầu với sóng gió của cuộc đời. Buồn, không có mẹ cha ở bên sẻ chia. Khóc không có bờ vai của mẹ cha để ôm vào.
Những ngày đầu, nhớ mẹ, những cuộc điện thoại gần như là hằng ngày con gọi cho mẹ cha. Nhưng khi quen dần với cuộc sống thị thành, con dường như đã vô tâm quên đi mẹ từng ngày. Nhưng mẹ cũng không bao giờ trách con điều đó, mẹ vẫn biện lí do con bận này bận nọ không có thời gian gọi về.
Con dần lớn lên, trưởng thành hơn thì mẹ cũng không còn như xưa. Bao nhiêu năm bán mặt cho đất đã lấy đi sức khỏe của mẹ cha ngày nào. Những cơn đau đến với mẹ cha nhiều hơn. Con bất giác thở dài.
Một năm chỉ ở được với mẹ mấy ngày, mà trong mấy ngày đó, con vô tình quên đi mẹ cha. Lâu lâu không gặp bạn bè sao con bảo nhớ, nhưng hơn năm rồi giờ mới gặp lại mẹ yêu con không thể nói nên lời. Con vô tâm, hay là vì còn e ngại, nói ra như vậy liệu sến sủa hơn chăng?
Con nhớ đến ngày sinh nhật của bạn bè, người yêu. Nhưng con không bao giờ nhớ đến ngày sinh nhật mẹ cha, không nhớ đến ngày cưới của mẹ cha là ngày nào.
Con biết mua quà tặng bạn. Mất cả tháng trời tìm hiểu sở thích của người ta để mua quà cho phù hợp. Nhưng con lại quên đi rằng mẹ cha cũng là người mà chúng ta cần phải tặng quà. Cho dù mẹ cha chưa một lần đòi ta thực hiện nghĩa vụ đó.
Bạn ốm, con thâu đêm thức canh giấc cho bạn, con tận tình chăm sóc như thuở mẹ còn chăm con trên nôi. Nhưng mỗi lần mẹ cha ốm, con không bao giờ làm được điều đó.
Mẹ cha, luôn là người cho con tất cả, cho con tình thương, chở che, cho con sức mạnh để tiếp bước trên cuộc đời. Nhưng mấy ai hiểu được những điều thiêng liêng ấy.
Con đã vô tình quát tháo mẹ cha khi mẹ cha đã già, lẩm cẩm, không nhớ việc mình làm là gì mà con không nhớ rằng ngày nhỏ mẹ cha đã ân cần với con nhường nào.
Con đã bỏ mặc mẹ cha với bệnh tật triền miên, cứ nghĩ rằng mình cho tiền mua thuốc là đủ mà nào đâu biết được cái cha mẹ cần đó là quan tâm, tình thương yêu mà con cái dành cho.

Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt trong cuộc sống ta vô tình quên lãng. Cứ đi kiếm tìm những phù du để rồi khi nhận ra những điều thiêng liêng ấy thì không còn mẹ cha  bên cạnh mình.
Đừng ngần ngại khi ngày lẽ gọi điện về chúc mẹ cha.
Đừng ngần ngại khi nhớ về kỉ niệm ngày cưới cha mẹ, cảm ơn cha mẹ đã sinh con ra ở trên đời.

Cuộc sống là thế đấy, như một bức gương. Bạn cười thì gương cười. Bạn khóc, gương cũng khóc. Để sau này con cháu nhìn vào gương, chúng sẽ tự hào bạn là một người cha người mẹ tuyệt vời để cho chúng noi theo.
Hãy đối xử với mẹ cha tốt nhất có thể nếu bạn muốn sau này con bạn đối với bạn tuyệt vời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.