Chuyển đến nội dung chính

Mẹ-Cha


Đã bao giờ ta tự hỏi rằng: dấu chân chim in hình trên mắt mẹ có từ bao giờ?
Chắc có lẽ, ta đã thờ ơ với những người thân yêu để đi tìm kiếm những cái xa vời. Ta đã quay mặt đi khi không biết mẹ mình ngày càng già đi, trên đầu điểm những hoa râm hay những cơn bệnh dày vò thể xác mẹ mỗi lúc một nhiều. Chúng ta vô tâm không nhận ra, để rồi khi biết được hết thảy bao nhiêu điều thì có lẽ mẹ cha đã đi về một cõi xa xôi.
Ngày con thơ bé, mẹ cha luôn là người tập tễnh cho ta những bước đi đầu đời. Mẹ cha dạy cho ta những ê a của con chữ, cách đánh vần những trang thơ... những điều nhỏ nhặt nhất, chính mẹ cha đã kiên trì dạy ta, cho ta hiểu bằng được mới thôi. 10 lần, 20 lần hay nhiều hơn nữa, mẹ vẫn không nản lòng, vẫn một niềm tin sắt đá rằng con mẹ cha sẽ làm được tất cả. Nụ cười trên môi hạnh phúc nhường nào khi con cất tiếng gọi: mẹ cha.
Những lần chơi về quần áo lấm lem, chân tay trầy xước. Mẹ cha cẩn thận rửa sạch vết thương cho con. Miệng mắng sao con chơi ngông thế nhưng trong lòng lại thương con vô cùng. Mẹ cha rửa mạnh sợ con đau. Tình thương không thành lời ấy, chắc hẳn với cái đầu non nớt của con thì làm sao hiểu được, làm sao mà biết được mẹ xót chừng nào khi thấy con đau.
Rồi, con ốm, mẹ thâu đêm bên con mắt chẳng dám rời, bởi rằng mẹ sợ. Sợ nửa đêm con khát hay đói gì không có mẹ ở bên. Bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ cầm lấy tay con. Truyền sức mạnh tình mẫu tử, truyền cho con hơi ấm thiêng liêng để con vượt qua bệnh tật. Ấy thế mà, con có biết được điều đó đâu.
Lớn lên, con bắt đầu cuộc sống xa nhà. Chốn phồn hoa đô thị đã kéo con về. Xa mẹ cha, bắt đầu cuộc sống tự lập ở nơi đất khách quê người, bắt đầu học cách đương đầu với sóng gió của cuộc đời. Buồn, không có mẹ cha ở bên sẻ chia. Khóc không có bờ vai của mẹ cha để ôm vào.
Những ngày đầu, nhớ mẹ, những cuộc điện thoại gần như là hằng ngày con gọi cho mẹ cha. Nhưng khi quen dần với cuộc sống thị thành, con dường như đã vô tâm quên đi mẹ từng ngày. Nhưng mẹ cũng không bao giờ trách con điều đó, mẹ vẫn biện lí do con bận này bận nọ không có thời gian gọi về.
Con dần lớn lên, trưởng thành hơn thì mẹ cũng không còn như xưa. Bao nhiêu năm bán mặt cho đất đã lấy đi sức khỏe của mẹ cha ngày nào. Những cơn đau đến với mẹ cha nhiều hơn. Con bất giác thở dài.
Một năm chỉ ở được với mẹ mấy ngày, mà trong mấy ngày đó, con vô tình quên đi mẹ cha. Lâu lâu không gặp bạn bè sao con bảo nhớ, nhưng hơn năm rồi giờ mới gặp lại mẹ yêu con không thể nói nên lời. Con vô tâm, hay là vì còn e ngại, nói ra như vậy liệu sến sủa hơn chăng?
Con nhớ đến ngày sinh nhật của bạn bè, người yêu. Nhưng con không bao giờ nhớ đến ngày sinh nhật mẹ cha, không nhớ đến ngày cưới của mẹ cha là ngày nào.
Con biết mua quà tặng bạn. Mất cả tháng trời tìm hiểu sở thích của người ta để mua quà cho phù hợp. Nhưng con lại quên đi rằng mẹ cha cũng là người mà chúng ta cần phải tặng quà. Cho dù mẹ cha chưa một lần đòi ta thực hiện nghĩa vụ đó.
Bạn ốm, con thâu đêm thức canh giấc cho bạn, con tận tình chăm sóc như thuở mẹ còn chăm con trên nôi. Nhưng mỗi lần mẹ cha ốm, con không bao giờ làm được điều đó.
Mẹ cha, luôn là người cho con tất cả, cho con tình thương, chở che, cho con sức mạnh để tiếp bước trên cuộc đời. Nhưng mấy ai hiểu được những điều thiêng liêng ấy.
Con đã vô tình quát tháo mẹ cha khi mẹ cha đã già, lẩm cẩm, không nhớ việc mình làm là gì mà con không nhớ rằng ngày nhỏ mẹ cha đã ân cần với con nhường nào.
Con đã bỏ mặc mẹ cha với bệnh tật triền miên, cứ nghĩ rằng mình cho tiền mua thuốc là đủ mà nào đâu biết được cái cha mẹ cần đó là quan tâm, tình thương yêu mà con cái dành cho.

Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt trong cuộc sống ta vô tình quên lãng. Cứ đi kiếm tìm những phù du để rồi khi nhận ra những điều thiêng liêng ấy thì không còn mẹ cha  bên cạnh mình.
Đừng ngần ngại khi ngày lẽ gọi điện về chúc mẹ cha.
Đừng ngần ngại khi nhớ về kỉ niệm ngày cưới cha mẹ, cảm ơn cha mẹ đã sinh con ra ở trên đời.

Cuộc sống là thế đấy, như một bức gương. Bạn cười thì gương cười. Bạn khóc, gương cũng khóc. Để sau này con cháu nhìn vào gương, chúng sẽ tự hào bạn là một người cha người mẹ tuyệt vời để cho chúng noi theo.
Hãy đối xử với mẹ cha tốt nhất có thể nếu bạn muốn sau này con bạn đối với bạn tuyệt vời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.