Người yêu của em ơi!Anh là ai nhỉ?
Anh đẹp trai,Anh thấp hay cao?
Anh là gì,em không cần biết,
Nhưng phải yêu em,đúng không nào?
Đến với em,anh đừng vội vã,
Đừng vội cầm tay,vàng vội đòi hôn.
Nó sẽ là của anh tất cả,
Nếu anh yêu em,bằng cả tâm hồn.
Hãy đến với em bằng lòng chân thật,
Xin đừng nghe,"sống thử" "yêu chơi"
Đâu đó vẫn còn ai rẻ rúng,
Nhưng không phải em,xin hãy nhớ anh ơi.
Người yêu ơi,anh là ai nhỉ?
Em không muốn anh là kẻ giàu sang.
Khi anh đã có đủ đầy mọi thứ,
Anh cưới em...vì thiếu một mặt hàng...
Người yêu ơi!anh đừng nghèo nhé,
Rồi hôn nhau trừ bữa chẳng được đâu.
Dẫu em biết yêu nhau trong nghèo khó,
Rồi khi giàu ta mới mãi thương nhau.
Người yêu ơi,anh đừng tài giỏi quá,
Đừng đào hoa,nổi tiếng quá...em lo.
Đường chúng ta đi tràn đầy cám dỗ,
Lo lắng mất anh từng giây phút khắc giờ.
Nếu yêu em,anh phải chiều em nhé,
Dẫu là sở thích vớ vẩn mè nheo.
Và em cũng cần tiếng "Không" quả quyết,
Thốt ra từ anh khi em cứ lèo nhèo...
Anh là ai,em chưa cần biết,
Cái em cần lòng chân thật anh ơi.
Đã yêu em,là của em duy nhất,
Và trong anh,em duy nhất trên đời....
Yêu em rồi,anh còn thêm thử thách,
Đó là làm sao để mẹ tin anh?
Công mẹ khổ đau mẹ nuôi em lớn,
"Cho không"...con gái yêu,cho kẻ xa lạ sao đành!
...Người yêu ơi,Anh có nghe không nhỉ?
Anh ở đâu,làm em mãi ngồi mơ.
Em chờ đợi và em hy vọng,
Anh bước ra,hiền hiện giữa vần thơ.
Nhận xét
Đăng nhận xét