Không nuôi nổi mẹ già.
Bèn quyết định cõng mẹ,
Đem vào rừng thật xa.
Chặng đường đi đèo dốc,
Anh ta vẫn cố leo.
Bởi anh ta muốn mẹ,
Không thể trở về theo.
Đang đi người con thấy,
Từng hạt đậu rơi rơi.
Ngạc nhiên,cáu gắt hỏi:
Làm gì thế mẹ ơi?
Người mẹ hiền hậu đáp,
Mẹ sợ con khi về,
Lạc đường,mẹ rải đậu,
Con dễ tìm đường đi.
p/s Dù con có bất hiếu,
Vẫn con mẹ mà thôi.
Mẹ vẫn yêu con mẹ,
Dẫu điên đảo cuộc đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét