Chuyển đến nội dung chính

Tình mẹ



Có người con bất hiếu,
Không nuôi nổi mẹ già.
Bèn quyết định cõng mẹ,
Đem vào rừng thật xa.

Chặng đường đi đèo dốc,
Anh ta vẫn cố leo.
Bởi anh ta muốn mẹ,
Không thể trở về theo.


Đang đi người con thấy,
Từng hạt đậu rơi rơi.
Ngạc nhiên,cáu gắt hỏi:
Làm gì thế mẹ ơi?

Người mẹ hiền hậu đáp,
Mẹ sợ con khi về,
Lạc đường,mẹ rải đậu,
Con dễ tìm đường đi.

p/s Dù con có bất hiếu,
     Vẫn con mẹ mà thôi.
     Mẹ vẫn yêu con mẹ,
     Dẫu điên đảo cuộc đời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.