Tiếng chân bước vào thềm, tiếng trẻ con ới à... và, giọng nói quen thuộc cất lên. Khuê bước ra ngoài, giật mình dù cho trong thâm tâm cô biết được rằng điều gì đến sẽ đến.
Đêm - một mình trong phòng lặng lẽ, ngồi ôm máy tính cả tiếng đồng hồ. Tiếng rao bán bánh thưa dần, màn đêm ở đây tĩnh mịch thật. Yên tĩnh một cách lạ lùng. Mới đó mà cũng đã hơn một tháng về đây, chưa đủ để cô có thể quen với hàng xóm, chưa đủ để cô có thể nói chuyện với tất thảy mọi người ở cạnh kề. Sáng đi sớm, tối về trễ. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác một mình tận hưởng một buổi tối riêng cho mình.
Có những đợi chờ trong hạnh phúc nhưng cũng có những chờ đợi trong khắc khoải niềm đau. Không phải vì người ta hết thương, cũng không phải vì thương không đủ mà đó là khi ta bắt buộc phải quyết định chia xa dù cho vẫn còn đong đầy cảm xúc.
Đang ngồi say sưa đọc lại những bài viết của mình từ những năm trước, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Cô đưa tay với ly nước lọc để uống, bất giác nhìn lên người ngồi đối diện mình nãy tới giờ là người quen. Chén nước vô tình làm ướt áo, tay run run cô lấy khăn để lau.
Có những ngày cả thế giới như quay lưng lại với chính bản thân mình. Tất thảy mọi thứ đều trở nên xa lạ, tất cả những mối quan hệ trở nên trống rỗng. Trống một cách lạ thường! Một mình với bao nhiêu ý niệm, một mình với khoảng ưu tư. Một mình chạy đua với con chữ và bản thân mình cảm thấy đơn độc ở chốn nhân gian.