Vua Ả Rập Xê-út
Được ông bạn châu Phi
Tặng một con chim quí,
Hiếm và đẹp cực kỳ.
Có điều con chim ấy,
Quí và hiếm vô cùng,
Từ khi đem về nước
Và được đưa vào cung,
Nó chỉ ngồi một chỗ,
Ủ rũ trên cành cây.
Ăn và ngồi một chỗ,
Lười biếng không chịu bay.
Chim khi bay mới đẹp.
Nên vua không tiếc tiền
Mời người đến đàn hát,
Nó vẫn cứ ngồi yên.
Cả pháp sư, vũ nữ
Và những tiếng vỗ tay
Cũng không thể làm nó
Một lần cất cánh bay.
Cuối cùng, thử hết cách,
Một quan lớn đại thần
Cho người sang làng cạnh
Mời một bác nông dân.
Lát sau, vua hậm hực
Như mọi lần, ra ngoài,
Chợt thấy con chim quí
Bay lượn trên đầu ngài.
Đúng là nó tuyệt đẹp,
Lông sặc sỡ nhiều màu,
Lúc bay cao, lúc thấp,
Xòe đuôi rồi nghiêng đầu.
Vua ngạc nhiên, liền hỏi:
“Ai bắt được nó bay?”
Bác nông dân cúi lạy
Rồi đáp lại thế này:
“Bẩm con, tâu bệ hạ.
Thực tình đơn giản thôi:
Con chỉ lấy dao chặt
Cành cây nó đang ngồi!”
*
Ta, con người, thực tế,
Được sinh ra để bay,
Thế mà ta lười biếng,
Ngồi một chỗ suốt ngày.
Ta bỏ nhỡ cơ hội
Chỉ vì thích tiện nghi,
Thích chiếc ghế quen thuộc
Mà ngại bay, ngại đi.
Bay, đi, người mới đẹp.
Đã đẹp, đẹp gấp đôi.
Vậy hãy dũng cảm chặt
Cành cây ta đang ngồi.
Thái Bá Tân
Được ông bạn châu Phi
Tặng một con chim quí,
Hiếm và đẹp cực kỳ.
Có điều con chim ấy,
Quí và hiếm vô cùng,
Từ khi đem về nước
Và được đưa vào cung,
Nó chỉ ngồi một chỗ,
Ủ rũ trên cành cây.
Ăn và ngồi một chỗ,
Lười biếng không chịu bay.
Chim khi bay mới đẹp.
Nên vua không tiếc tiền
Mời người đến đàn hát,
Nó vẫn cứ ngồi yên.
Cả pháp sư, vũ nữ
Và những tiếng vỗ tay
Cũng không thể làm nó
Một lần cất cánh bay.
Cuối cùng, thử hết cách,
Một quan lớn đại thần
Cho người sang làng cạnh
Mời một bác nông dân.
Lát sau, vua hậm hực
Như mọi lần, ra ngoài,
Chợt thấy con chim quí
Bay lượn trên đầu ngài.
Đúng là nó tuyệt đẹp,
Lông sặc sỡ nhiều màu,
Lúc bay cao, lúc thấp,
Xòe đuôi rồi nghiêng đầu.
Vua ngạc nhiên, liền hỏi:
“Ai bắt được nó bay?”
Bác nông dân cúi lạy
Rồi đáp lại thế này:
“Bẩm con, tâu bệ hạ.
Thực tình đơn giản thôi:
Con chỉ lấy dao chặt
Cành cây nó đang ngồi!”
*
Ta, con người, thực tế,
Được sinh ra để bay,
Thế mà ta lười biếng,
Ngồi một chỗ suốt ngày.
Ta bỏ nhỡ cơ hội
Chỉ vì thích tiện nghi,
Thích chiếc ghế quen thuộc
Mà ngại bay, ngại đi.
Bay, đi, người mới đẹp.
Đã đẹp, đẹp gấp đôi.
Vậy hãy dũng cảm chặt
Cành cây ta đang ngồi.
Thái Bá Tân
Nhận xét
Đăng nhận xét