Chuyển đến nội dung chính

Thay vợ làm đàn bà

Có một anh chồng nọ
Than trách đời đắng cay,
Rằng cứ phải đều đặn
Đến công sở hàng ngày.

Rằng làm đàn ông khổ,
Vì là anh chủ nhà,
Mọi việc phải lo nghĩ,
Không sướng như đàn bà.

Và rồi một tối nọ,
Anh cầu chúa ban ơn
Cho được đổi làm vợ,
Hy vọng sống nhàn hơn.

Chúa động lòng trắc ẩn,
Hứa sẽ giúp anh ta.
Thế là anh chồng ấy,
Sáng dậy thành đàn bà.

Trời còn chưa sáng hẳn,
Anh đã ra khỏi phòng,
Xuống bếp làm bữa sáng
Cho con và cho chồng.

Rồi quét tước, giặt dũ,
Rồi rửa bát, lau nhà,
Trăm thứ việc vặt vãnh,
Vốn chức phận đàn bà.

Rồi cuống cuồng chuẩn bị
Đưa thằng con đến trường.
Rồi phải vào siêu thị
Mua bánh, bơ và đường.

Rồi thuê người cắt cỏ
Cả trước và sau nhà.
Rồi gặp trưởng khu phố,
Rồi tưới mấy bồn hoa.

Làm chưa hết công việc,
Loáng một cái, tối ngày.
Lại hùng hục vào bếp,
Cứ luôn chân, luôn tay.

Rồi loáng một cái nữa,
Đã mười một giờ đêm.
Mệt rã rời, muốn ngủ,
Chồng lại đòi tòm tem…

Ôi khốn nạn, khốn khổ
Cái thân phận đàn bà.
Sau một ngày “trải nghiệm”,
Bây giờ mới hiểu ra.

Lén, không đánh thức vợ,
Mà lúc này là chồng,
Anh cầu xin Đức Chúa
Lại cho thành đàn ông.

Đức Chúa nói:”Cũng được,
Nhưng không phải lúc này.
Con buộc phải chờ đợi
Thêm chín tháng mười ngày!”

Anh chồng kia hốt hoảng:
“Dạ vì sao, thưa Ngài?”
“Vì sao ư? Lúc nãy
Con đã trót dính thai.”

PS
Đây là chuyện có thật,
Tôi đọc trong sách Tây.
No comment! Các bác
Nhớ học bài học này.
Thái Bá tân

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.