Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2014

Hoa sen

Hạ về, những bông sen bắt đầu khoe sắc. Trắng nhẹ nhàng, tinh khôi hay hồng kiêu sa, đằm thắm đều tạo được một vẻ đẹp rất riêng, như một nét mộc mạc chân quê... Chiều, xong việc. Một mình lang thang ở Hồ Tây, gió nhẹ nhàng, mặt nước lăn tăn như cuốn trôi bao nhiêu muộn phiền của một ngày vất vả. Hòa mình vào dòng người, hòa mình vào không khí rộn ràng tươi vui của những nam thanh nữ tú tạo hình bên những đóa sen tươi...  lòng an nhiên đến lạ. Sen - Tôi không hề yêu nó bằng màu tìm của bằng lăng, sắc vàng hoa bò cạp, hay dịu dàng của hoa hồng kiêu sa. Nhưng, với hoa Sen, tôi vẫn có một niềm tôn kính lạ, có lẽ bởi vì nó là Quốc hoa, là hình tượng của Đất nước.

Love-ex

Đôi lúc, mình cũng chẳng hiểu vì sao sống trên đời này lại phải cần tình yêu nam nữ?. Thật đấy, thề luôn. Bởi vì, mình thấy được rằng giữa bao nhiêu bộn bề của cuộc sống, áp lực đã nặng lắm rồi, vậy thì cần tình yêu để làm gì khi mà ta lại thêm phần mệt mỏi, u đầu? Sống, có phải là sống một cuộc sống thảnh thơi, không cần những lo toan vụn về, không cần những dây mơ rễ má này nọ có phải hơn không? Nhưng như vậy chính lại là ích kỷ?

Ngày của Cha

Cha - Người Đàn ông khiến con tự hào. Cha - Một người nông dân cần mẫn, một người mà quanh năm chỉ biết đến mấy sào ruộng, con lợn, con gà. Một người mà chỉ biết sống vì con, hiền lành, chất phác. Ngày con còn bé, Cha luôn cưng chiều, luôn luôn tắm rửa cho con thay thế mẹ. Bởi vì là mẹ đi sớm về khuya. Mọi công việc nhà oằn lên đôi vai của Cha. Cha vẫn vui, dù cho ở quê mình có người còn bảo với Cha, công việc nhà là của Phụ nữ, cha không nên làm. Nhưng Cha vẫn bỏ qua, vì con biết, cha thương vợ vất vả, thương con còn thơ. Hai con lớn hơn chút, cha đón hai đứa con của cậu về nuôi để cho cậu mự đi làm ăn xa. Bốn năm vất vả một mình cha làm ruộng nuôi 6 miệng người ăn. Nhưng Cha vẫn kiên trì làm, vẫn thương con, thương cháu. Vẫn lo cho cháu con đủ đầy. Nuôi không con cho cậu mự bốn năm trời, là bốn năm trời vắt kiệt hết sức lực của Cha. Rồi, khi cậu mự về cũng trắng tay, Cha làm nhà cho cậu mự ở, mặc dù chỉ là anh rể nhưng Cha chăm sóc cho em vợ chu toàn. Tuy không hề được một tiến

Đồng nghiệp...

Sau một thời gian khá dài, mà cũng không là dài lắm vắng bóng trên blog. Nay, được sự động viên của chú và biết được một số bạn trẻ mong ngóng tin mình. Nên mượn phím bình thiên hạ mà chơi. Cũng chỉ với mục đích là vui và giúp cho chúng ta không còn có cái nhìn phiến diện về cuộc sống này hơn thôi.

Con gái à

Hôm nay, ngày Quốc tế Thiếu nhi. Đáng nhẽ ra phải hòa mình vui chung với các bé thì lòng tôi lại se lại, có một chút gì đó nghẹn ngào, xót thương. Bỡi nhẽ, song song với việc trong đất nước này có bao nhiêu trẻ được sống trong hạnh phúc thì dưới nấm mồ lạnh kia biết bao nhiêu linh hồn đang uất ức, phẫn nộ khi chính mẹ cha đã tước đi mạng sống của mình. Nạo phá thai đó là hậu quả của yêu nhanh, yêu vội hay là của những ham muốn nhất thời, của những người trẻ không hề lắng đọng lại của cuộc sống này. Trong cuộc sống này, nếu mà bắt không yêu thì điều đó quả thật là rất khó và điều đó dường như là không thể. Chỉ có điều, để yêu thương một cách khôn ngoan, có lí trí thì có lẽ rằng điều đó không hề giản đơn một chút nào.