Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2016

Tôi...

Một cuộc trò chuyện giữa hai người quen vô tình khiến tôi chạnh lòng. Không hề động chạm đến lòng tự trọng của chính bản thân mình, tôi chỉ buồn cho một kiếp người tự cao, buồn cho một nhân cách. Ừ, tính cách là do mình tôi rèn, do môi trường xung quanh, do những nhân tố tác động lên mình. Có thể, có thể lắm chứ.

Chỉ là bạn thôi

Mình và cậu chỉ là bạn mà thôi Suốt đời này không hơn và kém Dù bên cậu mình vui nhiều thật đấy Nhưng vắng rồi chưa hẳn đã cô đơn

Lặng ...

Tết - Sài Gòn vắng một cách lạ thường. Một mình Khuê đi trên con đường, nhắm mắt đi mãi chắc cũng chẳng sợ phải đụng ai. Chỉ những tiếng gõ lách cách trên bàn phím cũng đủ phá tan bầu không khí tĩnh mịch ở công ty. Những ngày cuối cùng ở đây, cho cô bao nhiêu cảm giác, những dấu yêu thân thuộc cứ hiện về. Những ngày đầu mấy anh em cặm cụi bên bàn vi tính, lục tung cả văn phòng để tìm cái quyết định bỏ quên ở cặp sách sếp tổng... những ngày vừa ngồi làm vừa ngủ. Bình dị, thân thương một cách lạ lùng. Tiếng gõ cửa? Ai nhỉ? nhân viên nghỉ hết rồi mà... chắc có lẽ sếp. 

Sợ...

Thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay được hỏi những câu: em sợ nó à? Thật ra, cái cuộc sống này có sợ ai đâu, chỉ là tôn trọng, chỉ là lặng im để khỏi phải phiền lòng nhau thêm nữa. Người với người yêu thương chưa đủ sao còn sợ sệt bao trùm? Nhân viên sợ sếp. Chồng sợ vợ Em sợ anh

Hạnh phúc

Bạn từng hỏi tôi: Hạnh phúc là gì? Ừ, hạnh phúc muôn màu muôn vẻ lắm, gợi nhớ gợi thương bao nhiêu điều, hạnh phúc bình dị lắm mà cũng lắm gian nan trong chặng đường tìm kiếm.

Người thương...

Có những người luôn nhìn về xưa cũ để rồi quên đi rằng hiện tại mình còn phải tiếp diễn với cuộc sống này. Họ vùi mình trong những khoảng khắc ngày xưa, hạnh phúc với một thời đã từng.

Hạnh phúc và tự do

Bạn chọn cho mình hạnh phúc hay tự do. Tôi chọn cho mình cuộc sống tự do và đến giờ tôi vẫn cảm giác mình là người hạnh phúc.