Hà Nội chuyển mình vào sắc thu, cái lạnh se se khiến tim người thổn thức. Thu sang, nhẹ nhàng và uyển chuyển, kín đáo nhưng cũng e dè. Có nhiều khi đi trên cũng nỗi nhớ, sắc thu chuyển sang màu đỏ ối để biết là đông sắp về, thu nhớ đông, thu xào xạc lá vàng rơi, thu nhớ đông, thu làm cho khí trời nhẹ nhàng hơn, không dữ như mùa hè để đón một đông giá lạnh, một đông yêu thương. Thu cố gắng ươm mình, cố gắng giành những nhựa sống để ấp ủ cho mùa đông. Và rồi, xuân nó sẽ đâm chồi, xuân nó sẽ tự mình mang thêm một sự sống mới, tự mình vươn cao và xa hơn nữa trên bầu trời tự do. Thu đến và thu đi, nhẹ nhàng, cái nhẹ nhàng làm tim người thổn thức, ta không luân chuyển được dòng thời gian mà nó hòa quyện giữa thu sang đông... bởi, nó không dữ dội như sông Đà, nó không oằn mình thương nhớ như những lá cây. Sáng tỉnh dậy, à thì ra thu đã qua, thu mơn trớn, thu yêu thương đã bước đi để cho ta một cái lạnh đầu mùa. Cái lạnh tái tê của ngày đông bỡ ngỡ, cái lạnh làm rạc người những cụ già đơn cô
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh