Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2014

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.

Tôi...

Chị: Chị vừa ủng hộ từ thiện em ạ, ghi tên cháu nhà chị... Htb: Dạ. Nhưng sao chị không ghi tên chị mà lại ghi tên cháu nhà chị? Chị: Thì mình đi với con, hơn nữa ghi để cho nó sau này cũng có tấm lòng thiện nguyện, nó luôn làm việc tốt Htb:Nhưng đó rõ ràng là tiền của chị, có phải tiền của bé đâu. Chị lấy tiền chị đi từ thiện mà ghi tên bé, chẳng khác nào chị bảo nó là lấy tiền người khác để đi t ừ thiện. Sau này nó lớn, chắc nó cũng đi từ thiện, nhưng tiền nó lấy đi sẽ không là tiền của nó làm ra. 

Câu chuyện về túi khoai tây

Tôi đã từng được nghe, câu chuyện về túi khoai tây. Theo một cách nào đó, và hiểu theo một ngữ nghĩa tốt đẹp nào đó thì câu chuyện rất là nhân văn. Bài học mà từ câu chuyện kể ấy rất là hay, áp dụng trong cuộc sống thật là tốt đẹp. Nhưng, với tôi, bài học ấy dù hay nhưng cũng chưa đủ sức thuyết phục, chưa là tuyệt đối mà nó chỉ đáng nằm ở mức tà tà. Bởi, sống trên đời này tôi tin chắc rằng ngoài nhiều người khen bài học ấy thì vẫn có một số người phản bác lại bài viết.

Lạnh...

Trời Hà Thành lại bắt đầu khoác lên mình chiếc áo của giá băng, lạnh lẽo. Cái lạnh chi phối mọi hoạt động thường ngày, tất cả như trì trệ, ngưng đọng lại. Người uể oải hơn, vật tĩnh lặng hơn và đôi khi chỉ tiếng bán dạo của người cũng đủ xé toan bầu không khí ấy. Cái bầu không khí mà tôi gọi là cô đơn.

Viết cho Nó

Một ngày đẹp, bầu trời trong xanh vời vợi. Nó lững thững bước đi một cách vô thức. Ừ thì, cũng đã lâu lắm rồi, cái thói quen ấy, thói quen mỗi chiều dạo quanh công viên ấy không bao giờ trì hoãn cho dù một tác động gì từ thiên nhiên. Không phải vì nó muốn kiếm tìm những gì xưa cũ cũng không phải vì nó muốn gì đó lớn lao... mà chỉ đơn giản là nó muốn được bình yên. Cứ đi như thế, cứ im lặng như thế, cứ ngắm dòng người ngược xuôi như thế... một niềm vui nhen nhóm trong lòng. Nó cười, nụ cười rạng ngời xuất hiện trên đôi môi chứ không là lãng xoẹt thường ngày.

Nghĩ...

Năm 18 tuổi, ngồi trên ghế phổ thông, sách vở đã dạy tôi rằng: hồng nhan bạc phận và thầy giáo dạy địa đã dạy tôi rằng: rất nhiều người trên thế giới này muốn họ được sinh ra và lớn lên ở Việt Nam. Tôi đã tin vào những điều ấy, tự hào khi mình là công dân Việt Nam, một niềm tự hào rất đỗi bình thường. Nhưng, khi bước chân ra đường đời, học cách sống, tự lập, thích nghi với xã hội này. Tôi nhận ra rằng lời thầy cô năm nào cũng không phải hoàn toàn là đúng hẳn, hồng nhan thì bạc triệu, mà Việt Nam mình là nước mà cũng có rất nhiều quốc gia trên thế giới sẽ không biết sự tồn tại của Việt Nam, hơn nữa họ cũng sợ đến Việt, vì thức ăn bẩn, một năm chưa biết bao nhiêu ngàn người nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.... và, thường xuyên diễn ra những trò trộm cắp, cướp giật. Thế nên, lời thầy giáo năm nào dạy tôi, đó cũng là một điều dễ hiểu, vì thầy muốn mỗi chúng tôi đều yêu nước và tự hào khi mình được sinh ra và lớn lên ở đây.

Yêu...

Dĩ nhiên blog này đa phần tôi viết về tôi. Tuy không tuyệt đối 100% nhưng ít nhất là 99% nội dung blog này liên quan đến tôi, từ cách suy nghĩ, nhìn nhận, cách sống... đó chỉ có thể là tôi. Tôi viết ra, không mong là bạn bè sẽ dõi theo tôi, hiểu tôi nhiều hơn mà đó là tôi viết cho chính tôi. Viết cho những lần mỏi mệt, viết cho những lần vui tươi, để làm gì? để sau này tôi có thể đọc, có thể chiêm nghiệm, có thể đánh giá lại mình một cách chuẩn xác hơn. Chỉ là thế thôi. 100 bài viết, với 100 suy nghĩ khác nhau. Nhưng tất cả đều xuất phát từ một cái đầu, xuất phát từ thời điểm đó nghĩ gì, muốn gì... vậy thôi. Còn có mấy bài của một số tác giả gửi tặng tôi, hay tôi thấy hay thì bê vào blog này thì tôi không tính vào 100 bài ấy.

Nói với em

Bao vất vả nuôi em khôn lớn, Suốt đời này bố mẹ hy sinh. Này em ơi,sao em lại nỡ? Quên mẹ cha,quên hết nghĩa tình. Bao tình cảm em đem giành hết, Cho người trai xa lạ em yêu. Em thao thức bao đêm không ngủ, Chuyện vu vơ mỗi sáng mỗi chiều...

Face....

Chưa lúc nào mạng xã hội lại nở rộ như hôm nay, mọi ngóc ngách đều được phơi bày lên Fb một cách không thương tiếc. Mọi sinh hoạt của gia đình dường như không là bí mật riêng tư, mà thay vào đó là được update lên fb hằng ngày, hằng giờ.... bất kể nơi đâu, nơi đâu kết nối được internet, nơi đâu truy cập được fb thì nơi đó sẽ là địa điểm lí thú cho trạng thái của bạn hàng giờ. Giờ, dễ hiểu thôi, đi đâu cũng thấy ''tự sướng'' vâng, chính là bệnh tự sướng của giới trẻ nổ lên rầm rộ. Mà chẳng khác gì giới trẻ, luống tuổi, trung tuổi cũng hội chứng thèm anh Face như là người nghén thèm chua... Trong nhà bạn có những gì, trưa nay bạn ăn gì.... đó không phải là cập nhật thông tin nữa, mà đích hẳn đó là bệnh khoe của rồi. Rõ khổ, khoe như thế được gì.... để được mấy anh trộm tốt bụng chú ý chứ gì, để mấy anh biết lúc nào bạn đi đâu, lúc nào bạn không ở nhà để các anh đến dùng tạm của cải cho nhà bạn, chứ nhà bạn nhiều quá, làm sao mà dùng hết đây... bạn phải cảm ơn mấy anh

Cặn bả dư thừa

Tôi viết cái này, lí do này đơn giản là vì cuộc sống xung quanh này, tôi thấy vẫn còn hiển hiện đầy rắp những nhà lương tâm đạo đức giả vẫn khét tiếng với đời bằng những quả bom nổ chậm của mình. Để khi mà người nghe, tức tôi và bạn, đôi khi phải bỏ đi vì cái mùi thum thủm của những bợm hiền triết dởm, nghĩ mà kinh. Có thể nói rằng, một năm qua, tôi khá mà trung thành với anh Phây, anh Báo và dần dần gắn kết thân tình của mình cho anh Bờ Lốc. Và, cũng thật may mắn, khi mà tôi, chính tôi lại được quen rất nhiều người, những người bạn tuyệt vời qua thế giới ảo, họ cho tôi những kinh nghiệm lời khuyên quý giá để tôi có thể vững bước trên đường đời và theo đuổi niềm đam mê của mình. Cảm ơn những người bạn online chân tình, đằm thắm. Bên cạnh những người mà tôi biết ơn, những người mà mang lại nụ cười, niềm hạnh phúc vô bờ cho tôi thì tôi vẫn gặp phải những người anh hùng bá đạo, họ đã chẳng ngại ngần quẳng vào bộ mặt ngây ngô của tôi những lời tục tĩu, vô văn hóa.... tôi chỉ biết cười

Tôi học được rằng...

Cuộc sống này, tôi học được rất nhiều điều, đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những điều vụn vặt từ trang vở cuộc đời của các em thơ. Tất cả, đã dạy cho tôi biết sống như thế nào, vươn lên làm sao để có thể hoàn thành nốt quảng đường của mình một cách vẹn toàn nhất trước lúc buông xuôi. Đó là ý chí của những cụ già râu tóc bạc phơ, đang run rẩy tập thể dục ở công viên dưới cái rét căm căm của trời Hà Nội. Tôi biết được rằng, sức khỏe mới là điều vốn quý của cuộc sống này, ý chí mới giúp ta có nghị lực để vươn lên. Nếu, những ông những bà, sáng sớm không tập thể dục ở công viên, mà thay vào đó là ở nhà xem ti vi, được ngồi ấm trong đệm êm thì cũng không ai trách được. Nhưng, có lẽ một ngày tồn tại trên cõi đời là một ngày phải chăm lo cho sức khỏe, chăm lo cho chính bản thân mình. Tôi học được rằng, nơi nào có ý chí thì nơi đó sẽ có con đường, sức khỏe là vốn quan trọng nhất trong  cuộc đời của tôi, vì có sức khỏe sẽ là có tất cả.

Xa xỉ một giấc ngủ đêm

Thời gian cứ trôi, một mình ta với một khoảng lặng. Lặng đến lạnh cả người, lặng đến cảm tưởng rằng cả thế giới này còn mỗi mình ta. Khi mà ngoài kia đã bốn bề im tiếng, khi mà những âm thanh bàn phím làm động lên không gian tĩnh của lòng người... Khi mà, chỉ mỗi mình ta với những con chữ khô khan, những bài tin rời rạc, những cảm nhận chẳng thấm vào đâu... Bất giác, ta cười. Tôi đã từng nghe nói rằng là những người ngủ đêm ít hơn ngủ ngày thì người đó có nhịp đồng hồ sinh học ngắn, và người đó thường là những người thông minh hơn những người ngủ đêm nhiều hơn ngủ ngày. Tôi không đồng ý, mà cũng không bác bỏ ý kiến này, vì tôi không hề nghiên cứu mấy vấn đề được gọi là giấc ngủ của con người hay chỉ số thông minh..

Nếu như

Lâu lắm rồi, mất dần cái cảm giác sáng dậy nếu không phải đến trường là phải mở máy tính đọc báo ngay và luôn, có thể quên ăn, bỏ bữa chứ không thể bỏ báo. Nhưng, càng ngày, tôi càng cảm thấy nhàm với báo chí, cũng lười vào đọc, lười cập nhật thông tin. Thà, lên facebook chém gió với bạn bè, đọc những lời thú tội của giới trẻ.... cười 1 mình, đôi lúc còn thấy ý nghĩa hơn đọc những trang báo mà đôi lúc mình chỉ muốn văng tục không à. Có thể do tuổi tác, cách nghĩ, lối sống của tôi. Hay, cũng có thể là do: thêm một tuổi đồng nghĩa với khôn hơn một chút và ngu hơn một chút nên cách nghĩ của tôi có phần thực dụng hơn.

Chuyện của HTB

Câu chuyện mà con kể, Có lẽ hiểu thế này: Rằng con đang đau nhẹ, Con tim chưa nguôi ngoai. Dẫu rằng anh chàng ấy, Chẳng xứng đáng với con. Nhưng nếu đừng xuất hiện, Thì có lẽ tốt hơn.

Tôi.

Một người sinh ra, đều mang cho mình một lí tưởng, đều có một khát vọng sống khác nhau. Có thể là nhà cao cửa rộng, công việc ổn định, vợ chồng hạnh phúc... đó, là những điều ước vô cùng nhỏ nhoi trong cuộc sống mỗi chúng ta, và cũng chẳng ai cấm hay đánh thuế việc ước mơ của mỗi người. Tôi- bản thân tôi cũng mơ ước, cũng đã từng chảy bỏng với những giấc mơ, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Chào 2014...

Chào 2014...mỉm cười thật hạnh phúc để chào đón những điều tuyệt vời từ cuộc sống. 2014... Có những mối quan hệ không gọi được thành tên, thân hơn bạn và cũng lạnh lùng như người chưa quen, đôi lúc quan tâm vỗ về nhưng cũng đôi lúc thờ ơ bất biết.  Chú Xóm Ao Nguyễn, con cảm ơn chú đã có những lời khuyên chân tình, phải nói là lời nói xuất phát từ trái tim. Cảm ơn chú đã làm bài thơ: sự tích hoa xương rồng để tặng cho cái tên fb của con. Con còn nhớ chú nợ con một bài thơ, bài thơ ấy sẽ được chú tặng con vào ngày cưới....   con sẽ đợi để đến lúc chú trả nợ thơ cho con. Muốn nói với chú rằng, con yêu thơ chú biết mấy, hình  như nghiện thơ của chú rồi. Với bác, chú rất vui. Nói chung, bác là ngài mà chú ngưỡng mộ, ấn tượng. Đã nói với bác nhiều rồi, chắc bác cũng hiểu. Chú cảm ơn bác.