Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2017

Tản ...

Có những ngày dài cả thế giới như không còn ai kề cạnh. Nhớ về những gì trải qua, cô đơn, lạc lõng, chơi vơi. 

Viết cho ngày mai.

Cũng chẳng hiểu bắt đầu từ lúc nào nữa mà mức độ cãi nhau của hai người tăng lên rất nhiều. Cứ vì những chuyện đâu đâu, cứ vì lục lại quá khứ để rồi khiến cả hai đau lòng.

Thanh xuân...

Cũng đã lâu rồi không về công ty cũ. Nay có việc ngang qua, bất chợt ghé vào. Mọi người vẫn như xưa... chỉ có thêm một vài nhân sự mới. Ai cũng vui mừng, ai cũng thân thiện như ngày còn đang làm cùng. Mọi người không nhắc anh nữa, chắc cũng sợ em buồn nên tất thảy mọi đề tài đều không có bóng hình anh trong đó. Khác xa với ngày xưa... Nhưng thôi, thời gian thay đổi, nó làm xoa nhòa đi tất thảy... Chỉ vì người ta quá thương em nên không muốn em thêm lần nữa đau lòng.

Sài Gòn ...

Sài Gòn mùa này gợi nhớ miền xa Đêm se lạnh khiến lòng không thể ngủ Bao kỉ niệm ùa về trong nức nở Cứ ngỡ rằng mình chẳng thể chia xa

Viết cho người đã cũ...

Mỗi người đều chọn cho mình một con đường khác nhau. Mà ở mỗi con đường đó có thể là cái đích để họ thực hiện những ước mơ và có thể thỏa sức mình trên những tháng ngày còn lại. Con đường trải thảm hồng hay con đường gai góc, con đường có nhiều niềm vui hay nhiều nỗi buồn... nhưng, tôi tin, không có con đường nào bằng phẳng, chẳng qua là chưa đến đoạn gập ghềnh.

Sài Gòn... chật lắm

Sài Gòn rộng lắm, rộng đến nỗi mà chỉ cần buông tay nhau ra là lạc mất nhau mãi mãi. Dù cho cố kiếm tìm, dù cho cố ngược dòng kí ức để tìm lại những ngày đã xa nhưng vẫn không tài nào len lỏi được... không phải vì không hề có, mà chỉ là ngổn ngang bởi bao nhiêu cảm xúc không tên. Đau đó, buồn đó... rồi lại thôi đó, để người ngoài khỏi phải sợ vì những vương vấn.

Mẹ

Ngày thơ bé con rất là hạnh phúc Gọi mẹ ơi mỗi bận tan trường về Lòng vui sướng khi mẹ cười trước mặt Được vỗ về, âu yếm, yêu thương

Cũng có người sẽ thương em thôi

Hãy cứ sống vì mình đi em ơi Đừng bận lòng vì  những ngày xưa nữa Cũng đừng vì một đôi lần dang dở Mà nỡ lòng nào em chọn sống cô đơn.

Người thương

Người ta thường hỏi tôi sao lâu nay vẫn còn lặng im như vậy?. Người không biết thì tò mò, người biết chuyện lại không biết khuyên gì?.

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Gặp gỡ

Tiếng chân bước vào thềm, tiếng trẻ con ới à... và, giọng nói quen thuộc cất lên. Khuê bước ra ngoài, giật mình dù cho trong thâm tâm cô biết được rằng điều gì đến sẽ đến.

Duyên

Đêm - một mình trong phòng lặng lẽ, ngồi ôm máy tính cả tiếng đồng hồ. Tiếng rao bán bánh thưa dần, màn đêm ở đây tĩnh mịch thật. Yên tĩnh một cách lạ lùng. Mới đó mà cũng đã hơn một tháng về đây, chưa đủ để cô có thể quen với hàng xóm, chưa đủ để cô có thể nói chuyện với tất thảy mọi người ở cạnh kề. Sáng đi sớm, tối về trễ. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác một mình tận hưởng một buổi tối riêng cho mình.

Chênh vênh

Có những đợi chờ trong hạnh phúc nhưng cũng có những chờ đợi trong khắc khoải niềm đau. Không phải vì người ta hết thương, cũng không phải vì thương không đủ mà đó là khi ta bắt buộc phải quyết định chia xa dù cho vẫn còn đong đầy cảm xúc.

Người cũ

Đang ngồi say sưa đọc lại những bài viết của mình từ những năm trước, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Cô đưa tay với ly nước lọc để uống, bất giác nhìn lên người ngồi đối diện mình nãy tới giờ là người quen. Chén nước vô tình làm ướt áo, tay run run cô lấy khăn để lau. 

Có những ngày

Có những ngày cả thế giới như quay lưng lại với chính bản thân mình. Tất thảy mọi thứ đều trở nên xa lạ, tất cả những mối quan hệ trở nên trống rỗng. Trống một cách lạ thường! Một mình với bao nhiêu ý niệm, một mình với khoảng ưu tư. Một mình chạy đua với con chữ và bản thân mình cảm thấy đơn độc ở chốn nhân gian.

Ngày xa anh...

Đừng hỏi em rằng em sống ra sao Từ cái ngày anh đi không lời để lại Em sống tốt hay chỉ là tồn tại Vui hay không... anh hỏi để làm gì?

Chờ...

Màn đêm buông xuống từ lúc nào, list nhạc cũng hết từ bao giờ. Nhìn xuống đồng hồ thì cũng đã là 20h. Bụng bắt đầu cồn cào, điện thoại mấy tin nhắn đến từ lúc chiều mà cô mảy may không biết.

Cô gái ấy

Cô gái ấy chọn cách sống lặng im Không phải vì không biết thương biết nhớ Mà cuộc đời có bao điều trắc trở Cô sợ rằng lại dang dở tình yêu

Gặp gỡ...

Có người từng bảo với tôi rằng cuộc sống cần có một người để cố gắng, cần có một người để tâm sự tất thảy những gì đã xảy ra và cùng người nắm tay đi trên đoạn đường dài. Người ấy, người ta thương suốt trọn vẹn cuộc đời.

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Nói với em

Chọn cho mình cách sống mới thôi em Đừng nhìn về những gì ngày xưa nữa Quá khứ qua cũng chỉ là tạm bợ Để vững lòng em vượt hết bão dông

Người nước ngoài kỳ lắm

Người nước ngoài kỳ lắm, mỗi lúc trả tiền cho thu ngân thường đưa tiền tận tay. Chấp nhận sang Việt rồi mà không giống người Việt chút nào cả, phải để tiền giữa bàn cho thu ngân nhặt chứ. Mình là người mua hàng, mình là người trả tiền, phải sang chảnh... À quên, chảnh chó chứ.

Em

Thời gian cứ thế trôi đi, bao nhiêu nỗi đau gom lại chôn sâu thẳm vô tình biến cảm xúc trở nên chai lỳ. Sợ những mối quan hệ ngoài kia, sợ những yêu thương lợt phai hay những vô tình chợt đến và đi trong cuộc sống này.

2017

Ngày đầu tiên của năm, nhiều xúc cảm khó tả. Buồn, vui tất cả được gói ghém lại. Nhớ thương cũng chỉ là phạm trù tình cảm. Dẫu biết rằng không được nhận lại nhưng vẫn cứ chờ, đau cho chính bản thân mình vì mong đợi quá nhiều.

Chờ

Tôi không muốn mở lòng thêm một lần nào nữa, không phải vì bóng hình người cũ còn quá đậm sâu, cũng không phải vì yêu thương lợt phai theo tháng năm. Chỉ là tôi sợ, sợ nhiệt thành của bản thân mình, sợ lại hi vọng rồi chính niềm đau lại dập tắt đi ánh sáng mới le lói ở bầu trời.

Anh sao rồi

Anh sao rồi có hạnh phúc không? Sao nhiều lần hững hờ quá vậy? Anh ơi anh, nào anh có thấy Một mình em vẫn cứ ngóng đợi trông